Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_83

“Không rõ lắm, chắc là người Tây Vực, cũng tại ta sơ ý”. Tần Thiếu Vũ tự trách. “Còn tưởng mục tiêu của hắn không phải Đỗ Tranh thì là Đoạn Bạch Nguyệt, ai ngờ hắn đột nhiên ra tay với Lăng nhi”

“Bắt được người đánh lén sao?”. Thẩm Thiên Phàm hỏi.

“Trên ngân châm không biết là độc gì, ta không dám chậm trễ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều Đoạn Bạch Nguyệt sẽ giúp đỡ. Ở nơi đó cũng có nhiều môn phái giang hồ, cho dù không nể mặt Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh cung thì cũng nhất quyết không bàng quan”

Diệp Cẩn mở gói thuốc trên bàn, không cẩn thận đánh rơi một con dao. Thẩm Thiên Lăng nghe tiếng động quay đầu lại, sau đó lập tức bị con dao sáng loáng khiến cho sợ hãi!

Đừng đừng đừng nói là ngươi muốn chặt tay ta nhé!

Quả thật muốn khóc!

CHƯƠNG 138: CHUYỆN LỚN BẰNG TRỜI!

“Ngươi lấy dao làm gì?”. Để khiến bản thân an tâm, Thẩm Thiên Lăng thấp giọng hỏi.

Diệp Cẩn vội vã pha thuốc, không đếm xỉa tới hắn.

Thẩm tiểu thụ càng lo lắng, vì vậy lại kêu Diệp Cẩn một tiếng.

Thế nhưng Diệp Cẩn vẫn không để ý đến hắn!

Thật sốt ruột!

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu Thẩm Thiên Lăng.

“Giải hết độc thì sẽ không sao”. Thẩm Thiên Phàm cũng an ủi hắn. “Đừng khẩn trương”

“Chíp!”. Cục Bông ló đầu vào nhìn thoáng qua, thấy mọi người đều có mặt, vì vậy hớn hở giơ móng vuốt bước tới, kết quả bị ám vệ ôm trở về nóc phòng - Thời điểm này đừng quấy rối chứ, công tử bị trúng độc!

Ánh mắt Cục Bông hoang mang, nhưng được người ta gãi gãi nên biết điều mà không nhúc nhích.

“Diệp đại ca”. Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng còn đang cố gắng xác nhận. “Ngươi không định chặt tay ta đúng không?”

Thẩm Thiên Phàm: …

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, càng ôm hắn chặt hơn. “Nghĩ lung tung gì thế”

“Diệp đại ca, Diệp đại ca”. Thẩm tiểu thụ cực kì cố chấp.

Diệp Cẩn vốn đang khẩn trương vì độc của Thẩm Thiên Lăng, đã hơi choáng váng, giờ lại bị hắn mè nheo, vì vậy càng thêm đau đầu mà giận dữ nói. “Ta chặt tay ngươi làm gì, có ăn được đâu!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta chỉ chột dạ hỏi một câu mà thôi, bệnh nhân phải có quyền được biết chứ!

Đại tẩu thật hung dữ.

“Còn ồn nữa ta sẽ thiến ngươi”. Diệp Cẩn trừng hắn.

Thẩm tiểu thụ theo phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt hai chân, sau đó nghiêm túc nói. “Người còn thì trứng còn”

Diệp Cẩn bị tức đến mức muốn cười, còn Thẩm Thiên Phàm thì dứt khoát bật cười.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thẩm Thiên Lăng. “Ngoan, đừng nói nữa”

Thẩm Thiên Lăng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ đến mang tai.

Tình tiết gì thế này, trong phòng còn có người khác, sao có thể nói hôn là hôn chứ, thật đáng ghét! Làm một con người của xã hội phong kiến bảo thủ, ngươi có tính tự giác chút đi!

Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm nhìn trời – không thấy gì cả!

“Ngươi nắm tay hắn”. Sau khi chuẩn bị xong thuốc bột, Diệp Cẩn căn dặn Thẩm Thiên Phàm, thuận tiện lấy trong túi ra một con dao sắc bén, hơ lửa khử trùng.

Thẩm Thiên Lăng lập tức muốn tè!

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ vỗ đầu hắn. “Có ta ở đây, đừng sợ”

“Nhanh thôi”. Diệp Cẩn cũng dụ dỗ. “Da thịt xung quanh ám khí đã hư thối, cần phải làm sạch. Nhưng cũng may chỉ là một khối nhỏ, nhịn một chút là xong”

“Có thuốc tê không?”. Thẩm Thiên Lăng bi thảm hỏi.

“Không thể dùng”. Diệp Cẩn nói. “Trong thuốc tê có Băng thiên thuế, sẽ dẫn hàn độc của ngươi phát tác”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả thật không thể xui hơn được nữa!

“Nhanh thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Xong rồi chúng ta sẽ đi ăn một bữa cơm hoành tráng bù lại, được không?”

Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm mắt lại.

Diệp Cẩn lấy một ít vải sạch lót dưới cổ tay Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn nam nhân của hắn. “Ngươi đánh ta ngất xỉu đi”

Tần Thiếu Vũ kéo gáy hắn lại, dịu dàng hôn lên.

Lại lại lại lại nữa! Đầu óc Thẩm Thiên Lăng choáng váng, giống như có một máy trộn bê tông chạy ngang qua.

Hôn môi trước mặt Đại tẩu và Tam ca, thật phóng túng!

Thẩm Thiên Lăng thức thời xoay đầu, nắm chặt cánh tay Tần Thiếu Vũ.

Diệp Cẩn thừa cơ cầm lấy con dao, rạch xuống da thịt màu đen xung quanh ám khí.

Máu đen không ngừng chảy ra, Thẩm Thiên Lăng cau mày, đau đớn kêu lên một tiếng, không tự chủ cắn chặt răng.

Mùi máu tươi tràn ra trong miệng hai người, Tần Thiếu Vũ đau lòng ôm chặt hắn. “Ngoan, nhịn một chút”

Toàn thân Thẩm Thiên Lăng đều đẫm mồ hôi, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, một tay nắm chặt đệm giường, chỉ hận không thể mau chóng ngất đi.

Trên trán Diệp Cẩn cũng đổ mồ hôi, lại không dám lơi lỏng, động tác càng thêm cẩn thận. Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi máu trên vết thương trở lại màu đỏ tươi thì tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy giống như đã qua một thế kỉ.

“Không sao rồi”. Diệp Cẩn băng bó vết thương cho Thẩm Thiên Lăng, cảm giác mình cũng hơi kiệt sức.

“Ừ”. Trên mặt Thẩm Thiên Lăng không còn một giọt máu, miễn cưỡng cười cười với Diệp Cẩn. “Cảm ơn”

Diệp Cẩn lắc đầu, tựa vào giường nghỉ ngơi.

“Ta mang Lăng nhi về trước”. Tần Thiếu Vũ nói.

Diệp Cẩn gật đầu. “Lát nữa ta sẽ sắc thuốc”

Ám vệ ngồi xổm trên nóc phòng lo lắng, vừa gãi cho Cục Bông vừa không yên lòng, nhiều lần suýt nữa đâm vào đôi mắt hạt đậu! May là tiểu phượng hoàng lanh lợi, lần nào cũng nhanh chóng nghiêng đầu nhắm mắt, cực kì đáng khen!

“Cung chủ!”. Thấy Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đi ra, tất cả mọi người đều nhảy từ trên nóc phòng xuống đất.

“Chíp!”. Cục Bông xoè đôi cánh ngắn, phành phạch đáp xuống.

“Không sao, ta mang hắn về phòng nghỉ ngơi trước”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chọn ra hai người đến xem tình huống ở luận võ chọn rể thế nào, nếu bắt được kẻ đánh lén Lăng nhi thì bảo Đoạn Bạch Nguyệt giữ lại giúp ta”

“Vâng”. Ám vệ gật đầu nhận lệnh. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về phòng ngủ. Cục Bông sốt ruột muốn chạy theo thì bị ám vệ ôm lấy. “Ngoan, công tử cần được nghỉ ngơi”

“Chíp chíp!”. Cục Bông ra sức giãy dụa, vì nó thấy sắc mặt Thẩm Thiên Lăng hơi kém, cho nên muốn qua cọ cọ an ủi!

Cực kì có hiếu!

“Còn đau không?”. Tần Thiếu Vũ đặt Thẩm Thiên Lăng lên giường, giọng rất dịu dàng.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Muốn ngủ”

“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, nắm lấy tay kia của hắn. “Ta ở cùng ngươi”

“Hơi lạnh”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Bảo bối ngoan, ngủ dậy thì không sao rồi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau một lát thì ngủ mê mang.

“Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Phàm đẩy cửa ra, nhẹ giọng hỏi. “Lăng nhi đang ngủ ư?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho Thẩm Thiên Lăng, đứng dậy ra cửa.

Ám vệ phân công canh giữ quanh phòng, đề phòng có người đánh lén.

“Mau mua thuốc này về”. Diệp Cẩn đưa đơn thuốc cho ám vệ. “Mua thêm một cái nồi đất, ta muốn đích thân sắc thuốc”

“Rốt cuộc là độc gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn ngẩng đầu nói. “Người đánh lén là nhắm vào Lăng nhi”

Khả năng xấu nhất quả nhiên phát sinh, Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Ngươi phải mau đưa hắn đi Nam Hải”. Diệp Cẩn nói. “Độc trên ngân châm tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đều chế từ độc dược hàn tính. Ngoại trừ dẫn hàn độc phát tác, ta không nghĩ ra hắn còn mục đích gì khác”

“Vô liêm sỉ!”. Thẩm Thiên Phàm nghe vậy cũng giận tím mặt.

“Có giải dược không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diệp Cẩn lắc đầu. “Độc này chỉ là dẫn dụ, việc khẩn cấp trước mắt là trị hàn độc cho hắn”

“Hàn độc sẽ phát tác sau bao lâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không rõ, phải xem nền tảng của người trúng độc”. Diệp Cẩn nói. “Nhưng dù sớm hay muộn, vẫn phải giải độc càng sớm càng tốt, không được kéo dài”

“Ngươi nói cho ta biết phải chuẩn bị những gì trên đường”. Tần Thiếu Vũ dứt khoát. “Ta lập tức dẫn hắn đi Nam Hải”

Diệp Cẩn gật đầu, quay về phòng viết đơn thuốc và những việc cần chú ý. Thẩm Thiên Phàm cũng nhìn Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi giao cho ngươi, ta sẽ ứng phó với Hoàng thượng, ngươi chỉ cần để ý đến việc đi Nam Hải là được”

“Cung chủ”. Một lát sau, ám vệ trở về, phía sau còn có Đoạn Bạch Nguyệt. Sau khi Đoạn Bạch Nguyệt thấy Thẩm Thiên Phàm còn đang ở trong sân thì cau mày nói. “Ngươi cũng biết nếu bị người khác thấy, vở diễn vừa rồi giữa ta và ngươi xem như không công”

“Không ai có thể dễ dàng tiếp cận nơi này”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Bắt được người ám sát không?”

“Tự sát”. Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“Tự sát?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Là người của tà giáo Tây Vực”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Trước khi chết còn bảo ta nhắn với ngươi, dù không giết được ngươi, cũng muốn ngươi trơ mắt nhìn người trong lòng chịu khổ”

Trong mắt Tần Thiếu Vũ ánh lên lửa giận. “Muốn chết”

“Hắn vốn mang tâm trạng liều chết mà tới, trong răng có giấu độc dược”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Chắc là dư nghiệt mấy năm trước ngươi và Vô Tuyết môn cùng nhau tiêu diệt ở Tây Bắc, mấy năm nay đều dưỡng bằng độc vật, ngũ tạng lục phủ đều hư hại, để đổi lấy một thân võ công tà giáo”

Thẩm Thiên Phàm nghe vậy cũng kinh hãi. Đã sớm nghe nói tà giáo Tây Vực có thể khiến người ta phát điên, không ngờ còn điên đến mức này.

“Thẩm công tử không sao chứ?”. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Ta sẽ lập tức dẫn hắn đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phiền ngươi chuyển lời cho Hoàng thượng, chuyện hắn nhờ vả ta chỉ có thể phụ lòng”

“Yên tâm đi”. Thẩm Thiên Phàm nhìn Tần Thiếu Vũ. “Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ thay ngươi lo liệu”

“Cung chủ”. Một nữ tử áo vàng chạy vào cửa, sau khi nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt thì sửng sốt.

“Tả hộ pháp!”. Ám vệ đồng loạt vui vẻ.

“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh trong ngực ám vệ, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Đường – Bọn họ không cho ta vào, mau ôm ta vào đi!

“Quyết định nhanh vậy sao?”. Đoạn Bạch Nguyệt nhếch môi. “Ta còn tưởng phải đợi ba bốn ngày sau”

Hoa Đường thở hồng hộc, nhìn Tần Thiếu Vũ nói. “Ta vừa vào thì nghe người hầu nói công tử bị đánh lén”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi về là tốt rồi”

“Có cần ta khám cho công tử không?”. Hoa Đường hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Căn phòng đầu tiên bên trái”

Hoa Đường xoay người vào phòng, Cục Bông ở trên nóc nhà ra sức vỗ cánh – Sao vào có một mình vậy!

Thật sốt ruột!

“Tả hộ pháp?”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng.

“Ừ”. Hoa Đường đo nhiệt độ trên trán hắn. “Cảm giác thế nào?”

“Ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng mở mắt. “Tiểu Ngũ thế nào rồi?”

“Hắn tạm thời không thể về, nhưng cũng không nguy hiểm”. Hoa Đường nói. “Công tử đừng lo”

“Hàn độc của ta lại phát tác đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng thấy cả người đều lạnh.

“Không đâu”. Hoa Đường cười cười với hắn. “Cung chủ sẽ nhanh chóng mang công tử đi Nam Hải, tìm Quỷ Thủ tiền bối giải độc”

“Bây giờ đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

“Ừ”. Hoa Đường gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, còn tưởng là độc bình thường, chảy máu uống thuốc xong sẽ khỏi. Hiện tại có vẻ nghiêm trọng rồi…

“Đoạn vương”. Một thị vệ mặc y phục Miêu cương chạy tới. “Lâm gia phái người tìm ngài”

Đúng là sốt ruột… Đoạn Bạch Nguyệt vuốt cằm, nói với Tần Thiếu Vũ. “Ta về trước”

“Đoạn vương!”. Thẩm Thiên Phàm gọi hắn lại.

“Ta biết rồi”. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. “Cố gắng khuyên Hoàng thượng để hắn đồng ý cho Tần cung chủ mang đệ đệ ngươi đi Nam Hải đúng không?”

“Dù hắn không đồng ý, ta cũng mang Lăng nhi đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lẽo. “Lần này dù có chuyện lớn bằng trời, lão tử cũng mặc kệ”

CHƯƠNG 139: ĐẠI CA XUẤT HIỆN!

Tối hôm nay, hàn độc của Thẩm Thiên Lăng phát tác y như trong dự liệu. Tuy đã uống thuốc có tính nhiệt nhưng xương khớp vẫn rét run, đau đến mức gần như mất đi tri giác.

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng thật chặt, tự trách đến mức hận không thể cho mình một đao. Tưởng rằng có thể hoàn toàn bảo vệ hắn, nhưng vẫn bị đánh lén ngay trước mặt. Nếu không phải lúc đó mình quá quan tâm đến lôi đài thì sao lại khiến hắn chịu dày vò như vậy.

Không biết qua bao lâu, đau đớn rốt cuộc giảm dần, toàn thân Thẩm Thiên Lăng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt dưới ánh trăng tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

“Còn đau không?”. Viền mắt Tần Thiếu Vũ hơi đỏ.

Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn. “Ta không sao”

Thanh âm thấp đến mức gần như không nghe được, nhưng rơi vào tai Tần Thiếu Vũ lại như có lưỡi đao cắt ngang qua.

“Ta gọi Diệp Cẩn đến khám cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy.

“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay áo hắn. “Nhịn một chút là được, có ngươi ở bên ta là tốt rồi”

“Có trách ta không?”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái cọ cọ gò má hắn.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Không cần hiểu chuyện như thế”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Là ta hại ngươi như vậy, nghe ngươi mắng hai ba câu thì trong lòng mới dễ chịu hơn đôi chút”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nắm lấy ngón tay hắn. “Bây giờ không có sức chửi, cứ để đó đi”

“Chíp!”. Cục Bông ở ngoài phòng kêu một tiếng thì bị ám vệ bịt mỏ.

Cực kì tàn nhẫn!

“Đưa ta”. Diệp Cẩn nghe được tiếng động, từ trong phòng bước ra.

“Không được”. Ám vệ lắc đầu. “Cung chủ dặn phải để Diệp cốc chủ nghỉ ngơi thật tốt”

“Không sao”. Diệp Cẩn nói. “Buổi tối nó rất ngoan, cũng không nghịch ngợm”

Vừa dứt lời, Cục Bông đã giãy khỏi tay ám vệ, chạy thật nhanh đến trước cửa phòng Thẩm Thiên Lăng, dùng tư thế của một viên đạn pháo mà lao vào.

Ngay cả cửa sổ cũng không dùng tới, chứng tỏ rằng cực kì sốt ruột.

“Chíp!”. Cục Bông nhào lên giường Thẩm Thiên Lăng, dùng thân thể mượt mà cọ cọ hắn.

“Cung chủ”. Ám vệ thấp thỏm ngoài cửa. “Thuộc hạ không dám dùng sức, sợ làm đau tiểu phượng hoàng”

“Lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không sao, để nó ở cùng Lăng nhi một lát”

“Vâng”. Ám vệ thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu không còn đau thì nhớ lấy thuốc trên bàn mà uống”. Diệp Cẩn ló đầu vào dặn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Cám ơn”

Cục Bông tự nằm vào lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

“Khó thấy ngươi ngoan như vậy”. Tần Thiếu Vũ đâm đâm bụng nó.

Cục Bông lắc lư nhảy xuống, chui dưới gầm giường dùng móng vuốt đá ra một cái hộp nhỏ, bên trong đầy đá quý.

Vừa nhìn đã biết con nhà giàu, cực kì nhiều tiền!

Tâm trạng Tần Thiếu Vũ lập tức phức tạp. “Nó lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy?”

Thẩm Thiên Lăng cũng bị chọc cười, nghiêng đầu nhìn Cục Bông.

Cục Bông nghiêm túc tìm kiếm bên trong hộp, sau đó lấy một viên đá mắt mèo đẹp nhất ra, ngậm lên giường, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng.

Tần Thiếu Vũ búng đầu nó. “Không cho ta ư?”

Cục Bông quay đầu nhảy xuống giường, dùng móng vuốt đá cái hộp vào trong, còn lấy vải rách đậy lại, giấu rất kín.

Không hổ là con ruột của Thẩm công tử, cực kì mưu mô!

“Con trai lớn rồi”. Tần Thiếu Vũ lấy viên đá mắt mèo giơ trước mặt Thẩm Thiên Lăng. “Biết tặng quà cho ngươi”

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. Cục Bông nhảy lên giường lần nữa, dùng móng vuốt tức giận đá Tần Thiếu Vũ – Không phải cho ngươi, mau buông ra!

Tần Thiếu Vũ bật cười, thả viên đá trở lại lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng.

Cục Bông thoả mãn hất đầu, cuộn thành một khối bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, im lặng ở cùng hắn.

“Đưa nó đến phòng Tam ca đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu hàn độc tái phát, sợ rằng nó lại làm rộn”

Tần Thiếu Vũ nói gì nghe nấy, nhấc con trai lên vứt ra cửa sổ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ý ta là ngươi ôm nó ra ngoài cơ!

May là ám vệ ngoài cửa sổ có đề phòng trước, thành công tiếp được Thiếu cung chủ nhà mình.

“Chíp!”. Hai móng của Cục Bông đan vào nhau, ánh mắt cực kì hoang mang.

Vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Hoa Đường đẩy cổng ra, mang vài túi thuốc đi tới, thấy vậy thì cau mày. “Các ngươi đứng đây làm gì?”

Ám vệ đồng loạt nói. “Bảo vệ Thiếu cung chủ”

Cục Bông xoè đôi cánh ngắn ngủn với Hoa Đường, cái thứ mềm mềm kia!

Hoa Đường đưa thuốc cho một ám vệ, ôm Cục Bông vào lòng. “Đêm nay công tử và Diệp cốc chủ đều cần nghỉ ngơi thật tốt, giao nó cho ta là được”

“Vâng”. Ám vệ nhận lệnh, sau đó thầm mặc niệm thay cho tiểu Ngũ.

Ánh mắt Thiếu cung chủ đang nhìn đi đâu vậy.

Thật khiến người ta cảm thấy phức tạp.

Tối hôm nay không nghi ngờ gì là một sự giày vò đối với Thẩm Thiên Lăng. Thật vất vả mới đến sáng, hắn đã mơ mơ tỉnh tỉnh rất nhiều lần.

Ám vệ đã sớm chuẩn bị nước tắm có pha dược vật tính nhiệt. Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ lau mồ hôi cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó đặt vào trong chăn, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi khô nứt.

“Muốn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng không muốn mở mắt.

“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn. “Sẽ không đau nữa”

Thẩm Thiên Lăng ừ một tiếng, một giây sau liền chìm vào mộng đẹp.

Tần Thiếu Vũ lấy hòm thuốc bên bàn, nhẹ nhàng lau vết thương trên lòng bàn tay cho Thẩm Thiên Lăng. Tuy đã hết sức chú ý, nhưng vẫn không cẩn thận khiến Thẩm Thiên Lăng tự cào chảy máu. Rõ ràng cưng đến mức nâng trong lòng bàn tay, nhưng đành trơ mắt nhìn hắn chịu khổ. Nếu kẻ ám sát không tự sát thì Tần Thiếu Vũ đã tự tay xẻ thịt róc hắn, trả cho hắn đau đớn gấp trăm lần.

“Thiếu Vũ”. Diệp Cẩn ở bên ngoài gõ cửa. “Lăng nhi sao rồi?”

Tần Thiếu Vũ đặt tay Thẩm Thiên Lăng về trong chăn, đứng dậy mở cửa. “Đau suốt đêm, hiện giờ đang ngủ”

“Không sao là tốt rồi”. Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, quầng mắt hơi thâm đen.

“Không ngủ ngon ư?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Sợ hắn xảy ra chuyện”. Diệp Cẩn nhìn Tần Thiếu Vũ. “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên phát độc, không dám sơ suất”

“Cảm ơn”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai Diệp Cẩn. “Vất vả cho ngươi rồi”

“Vậy ta ngủ thêm chút nữa”. Diệp Cẩn ngáp một cái, quay đầu về phòng. Đợi đến khi hắn đóng lại cửa phòng thì có một người bước vào sân.

“Thiên Phong?”. Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ.

Diệp Cẩn lập tức khẩn trương, áp lên khe cửa nhìn ra ngoài!

“Trên đường ta nghe nói Lăng nhi bị thương”. Thẩm Thiên Phong hỏi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Một lời khó nói hết, có điều tạm thời đã không sao rồi, ngươi đừng lo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện giờ hắn đang ngủ, ta sẽ nhanh chóng dẫn hắn đi Nam Hải”

“Tiểu Cẩn đâu rồi?”. Thẩm Thiên Phong nhìn xung quanh.

Tần Thiếu Vũ chỉ vào một căn phòng.

Ê ê sao lại chỉ chứ! Diệp Cẩn giật mình, theo phản xạ có điều kiện chạy như bay lên giường, kết quả đầu còn hơi choáng nên trước mắt tối sầm, ngã rầm rầm xuống bàn.

Vì vậy lúc Thẩm Thiên Phong đẩy cửa ra thì thấy Diệp Cẩn ngồi dưới đất, xung quanh chén trà vỡ nát, quả thật không thể mất mặt hơn được nữa.

“Đại ca!”. Thẩm Thiên Phàm nghe tin nên chạy đến tiểu viện.

Kết quả đúng lúc nhìn thấy đại ca hắn đóng lại cửa phòng.

Thẩm Thiên Phàm: …

Huynh đệ nhiều năm không gặp, sao lại đối xử như vậy!

Ám vệ ngồi trên nóc nhà dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Thẩm Thiên Phàm.

“Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Phong bước đến, bế Diệp Cẩn lên.

Diệp Cẩn cả người đầy lá trà cực kì nhếch nhác, không biết phải nói gì, lại thêm thân thể cũng cứng ngắc. Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn ngoài im lặng giả bộ lãnh khốc.

Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn lên ghế, tìm khăn lau nước trên người hắn.

“Ngươi tới đây làm gì?”. Diệp Cẩn thật vất vả mới thốt lên được một câu.

“Ta đã sớm muốn đến rồi”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn. “Chỉ là chân nhân bảo ta vào núi tìm thuốc nên mới trễ nhiều ngày như vậy”

“Tìm thuốc gì?”. Diệp Cẩn rất tò mò với dược thảo!

“Cái này nè”. Thẩm Thiên Phong lấy trong bao quần áo ra một nhúm dược thảo. “Ở trên vách đá cao trăm trượng, khiến ta mất biết bao nhiêu công sức”

“Là Lạc hà thảo”. Diệp Cẩn ngửi ngửi, sau đó bĩu môi. “Bất công”

“Bất công cái gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Thiếu Vũ từng trúng độc ở Tây Vực, cái này có thể giúp hắn điều dưỡng thân thể”. Diệp Cẩn nói. “Dựa vào cái gì bắt ngươi mạo hiểm leo lên vách núi tìm thuốc cho hắn chứ?”

Thẩm Thiên Phong bật cười. “Lo lắng cho ta hả?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi”. Diệp Cẩn thẹn quá thành giận, buông dược thảo xuống lạnh lùng đứng dậy. “Ra ngoài đi, lão tử muốn nghỉ ngơi”

“Ngươi quả thật nên nghỉ ngơi”. Thẩm Thiên Phong bước theo sau hắn. “Sắc mặt kém như vậy, chắc đêm qua Lăng nhi phát độc ngươi cũng ngủ không ngon”

“Biết rồi thì mau ra ngoài”. Diệp Cẩn vùi mình trong chăn.

Thẩm Thiên Phong lôi hắn ra.

“Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn giận tím mặt!

“Quần áo ướt hết rồi, cởi ra rồi ngủ tiếp”. Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cẩn: …

“Ta ở bên ngoài”. Thẩm Thiên Phong nói. “Có gì thì cứ gọi”

Diệp cốc chủ rất ngạo kiều, không thèm nhìn hắn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .